Vâng, chỉ một một cành củi mục đang bập bềnh
trên sóng nước được vớt lên; chỉ một chiếc lá úa vàng lơ lửng vô định theo dòng
được bắt về; chỉ những sự việc bình thường như muôn vàn sự việc bình thường
khác, nhưng bằng sự rung cảm thật tinh tế, thi nhân như lắng nghe, như chiêm
niệm được bao tiếng khóc than bi ai của lá cành u uất:
Ta sẽ nghe tiếng hồn ai thổn thức
Lệ trào tuôn than khóc ngậm ngùi
Lệ trào tuôn than khóc ngậm ngùi
Cành củi mục, chiếc lá úa của giây phút bắt gặp, lại trào dâng
trong hồn thi nhân một nỗi sầu thăm thẳm, một niềm cảm khái mênh mang. Với thi
nhân, cành củi mục, chiếc lá tàn úa không như chúng đang hiện hữu một các khốn
khổ, mà là đã là hóa thân của một thời dĩ vãng rực rỡ, của một tiền kiếp vàng
son. Những “rác rưởi” này, phải chăng tiền thân của chúng đã có lúc là “cành
vàng lá ngọc”, từng được nâng niu trân trọng, từng được sùng bái suy tôn, từng
một thời hãnh tiến ngạo nghễ:
Phải chăng
xưa một cành đào diễm lệ
Chỗ vương môn mơn trớn vạn bàn tay
Phải chăng xưa một bông hồng ão não
Che mặt người hoa đẹp chồn lầu tây
Chỗ vương môn mơn trớn vạn bàn tay
Phải chăng xưa một bông hồng ão não
Che mặt người hoa đẹp chồn lầu tây
Chiếc lá trôi phải chăng là ngọc diệp
Đã từng nghe chuyện tài tử giai nhân
Đã từng nghe những lời tình thống thiết
Chỗ sang giàu của những Mạnh Thường Quân
Nhưng than
ôi! Đời thực vô thường, ngày vui qua nhanh, hạnh phúc rồi vụt biến như bóng câu
qua cửa sổ. Ai vương hầu khanh tướng, quyền uy một thời nghiêng trời lệch đất;
ai lầu son gác tía tài hoa sực nức phương danh… Bây giờ trôi dạt về đâu ? Liệu
còn sót chăng được nắm xương tàn vùi trong cỏ đất, hay rồi cũng tan theo bụi
cát phù vân.
Nhưng than ôi gió thời gian quét sạch
Hồn thảo thu man mác bóng tà dương
Khiến bao nhiêu cành vàng cùng lá ngọc
Dạt về đâu trên mảnh đất vô thường
Hồn thảo thu man mác bóng tà dương
Khiến bao nhiêu cành vàng cùng lá ngọc
Dạt về đâu trên mảnh đất vô thường
Xác thân, chỗ ẩn náu
xưa, giờ đã thành tro bụi; không nơi sở trú linh hồn có tan biến, rữa nát theo
chăng? Không! “sống gởi thác về!”. Nhưng về đâu hỡi những vong hồn than khóc
kia:
“Ta đi nhưng biết về đâu
chứ
Đã đẩy phong yên lộng bốn trời”
Nguyễn Bính
Đã đẩy phong yên lộng bốn trời”
Nguyễn Bính

Nhà thơ Xuân Ly Băng cùng các thi hữu LaGi - Bình Thuận
Về cõi vĩnh hằng
chăng ? Làm sao đặng, chốn cực lạc thiên đường chỉ dành cho những linh hồn được
siêu thoát, vinh thăng. Hỡi những oan hồn, làm sao mà siêu thoát, mà nhẹ bay về
nơi vĩnh cửu, khi mà đang tại thế, ta không dọn kỹ đường về. Phải chăng vì thế
nên những oan hồn vất vưởng nhập vào sông nước mênh mang, phơ phất theo bờ lau
bụi cỏ, rền rĩ cùng côn trùng đêm vắng, tỉ tê theo nhịp chèo khua sóng dậy; làm
não lòng người nghệ sĩ đa cảm khi ngắm bóng non xa - những chiều hôm; càng não
lòng hơn, nếu là nghệ sĩ già đang thổn thức trước hoàng hôn xế bóng đời người
Hình hài có biến
hồn không tan
Khắp mặt đất này đi lang thang
Vướng vào cây cỏ, vào sông nước
Khiến tiếng chèo khua nghe bẽ bàng
Khắp mặt đất này đi lang thang
Vướng vào cây cỏ, vào sông nước
Khiến tiếng chèo khua nghe bẽ bàng
Và người nghệ sĩ những chiều
hôm
Ngắm bóng non xa bỗng thấy buồn
Trời không mưa gió không tiễn biệt
Mà thấy trong lòng giọt lệ tuôn
Ngắm bóng non xa bỗng thấy buồn
Trời không mưa gió không tiễn biệt
Mà thấy trong lòng giọt lệ tuôn
Hỡi vong linh cành lá u
uẩn! Hỡi hồn tài tử giai nhân phiêu bạt! Chưa bị vào hoả ngục đọa đày thì đường
về chưa tuyệt bóng mù khơi đâu nhé! Tạm phiêu phiêu phưởng phưởng trong chốn
luyện hình bao la này, có hoài niệm quá khứ cũng là lẽ thường. Nhưng xin đừng
chỉ nuối tiếc, than khóc cho “ một thời vang bóng” đã mù xa. Khóc than mãi cũng
chỉ phí hoài. Quá vãng tuy lộng lẫy thật, nhưng chắc gì những bậc thang vàng
son mình từng leo lên đó, đã không từng bắc chồng trên sự khổ đau, tủi nhục của
kẻ khác “Nhất tướng công thành, vạn cốt khô”! Thôi, ngàn xưa đang sừng
sững bóng lũy sầu chắn ngang, ngàn sau đang vẫy gọi, đang độ lượng chờ mong.
Xin hoài niệm dĩ vãng bằng quỳ gối suy gẫm, bằng hối tiếc, ăn năn …
Thôi đừng khóc nữa
lá cành ơi
Có khóc đời cũng thế mà thôi
..........................................
Có khóc đời cũng thế mà thôi
..........................................
Không gian tuy
mênh mông vô tận, thời gian tuy hun hút vô cùng, nhưng trong sự vô cùng vô tận
đó vẫn hiện hữu sự vĩnh hằng sáng chói. Trong ly rượu nồng thơm ngọt ngào, vẫn
còn có dư vị đắng cay, hăng hắc mùi ngãi cứu. Mâu thuẫn và nghịch lý thay!
Nhưng cũng thật kỳ diệu và chân lý thay! Vị đắng để đời như một thiên ân trìu
mến dịu nhắc thế gian rằng đừng quên cội nguồn chính mình, và lầm lỗi tổ tông
còn đang hằn dấu trong thân phận làm người:
Vì trong thời gian có vĩnh
cửu
Trong ly rượu nồng có mùi ngãi cứu
Vị đắng đót sẽ còn lại muôn năm
Là lộc trời để nhắc nhở xa xăm
Trong ly rượu nồng có mùi ngãi cứu
Vị đắng đót sẽ còn lại muôn năm
Là lộc trời để nhắc nhở xa xăm
Cành củi mục kia
ơi ! Đừng bi lụy nữa, hãy hiến chút thân tàn, cố bừng lên đóm lửa để soi sáng
sưởi ấm cho đời. Chiếc lá vàng khô này hỡi, cứ nhịn nhục ép mình trong trang
giấy làm tiêu bản kỷ niệm, đẹp nét đan thanh hay phân huỷ đi biến thành dưỡng
chất, bón cho cây đời được xanh tươi.
La Thụy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cám ơn bạn đã thảo luận!