Tôi rất
thích đọc sách nhưng lại rất khó tính và có yêu cầu khá cao đối với việc chọn
đọc một quyển sách, đặc biệt là với các tác giả trẻ lại càng thêm một phần cân
nhắc. Biết đến Lưu Quang Minh là qua một người bạn, như một sự tình cờ.
Cách
sáng tác của Minh là sự hỗn độn trong trật tự, tạo nên những rắc rối trong
chính sự giản đơn, đôi khi muốn hiểu rõ cần phải đọc thật kỹ, thậm chí là đọc
đi đọc lại vài lần. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút, vẫn có thể nhận ra. Tôi
thích các sáng tác của cậu ấy, chính là ở điểm này.
Cũng
giống như tập truyện trước, ở tập truyện này vẫn sẽ có những câu chuyện kể về
những hoàn cảnh khác nhau của những con người khác nhau, nhưng tất cả “bọn họ”
đều vẫn đang hiện diện trong xã hội này, ngay bên cạnh chúng ta. Là một sinh
viên xa nhà nhớ bữa cơm của mẹ, là một ông bố với ký ức về món đồ chơi thuở ấu
thơ, là một người đi tìm sự đồng điệu, là hai người sóng bước như hai đường
thẳng song song, hay ai đó đang giữ cho mình điều bí mật…; thiết nghĩ, tất cả
những “người đó” đều là hình ảnh đại diện cho “mỗi-cá-nhân” trên trái đất, và
có lẽ “họ” sẽ như tôi, nói với tác giả lời cảm ơn vì Minh đã trăn trở những
điều mà chúng tôi đang trăn trở.
Trong
truyện ngắn mang theo chủ đề của tập truyện “Những tâm hồn đồng điệu” Minh đã
đặt ra cho độc giả một câu hỏi lớn, đó là “Liệu
mỗi người có thể tìm thấy một tâm hồn đồng điệu không?” và “Có một người đồng điệu tâm hồn với mình
thì đáng quý hay không?”; câu trả lời của tôi là “Có! Không chỉ đáng quý mà còn là rất quý. Tựa như có thể sánh ngang bằng
báu vật đáng giá nhất trên trái đất này!”.
Tất
nhiên!
Mỗi
người trong chúng ta luôn có những quan tâm giống nhau về một khía cạnh, một sự
việc nào đó bất kỳ, thế nhưng sẽ có được bao nhiêu người nghĩ giống như mình
nghĩ, vì thế, khi có được một người cũng suy nghĩ và cảm nhận giống mình, điều
đó chẳng phải rất đáng trân quý?
Tôi đã đọc và xúc động với câu
chuyện về “Ngài Ipod”, bởi qua hình ảnh của “Ngài”, tôi như nhìn thấy chính
mình của thời gian trước. Người ta thường nói một người sẽ không bao giờ chết
cho đến khi người cuối cùng nhớ về người ấy chết, và tôi đã may mắn hơn khi vẫn
còn cơ hội làm cho người khác bắt đầu nhớ về tôi, nhưng “Ngài” thì không! Câu
chuyện khép lại. Thật buồn. Lòng tôi cũng lặng đi…
Cám ơn Minh về những điều bạn đã
viết, và hy vọng bạn sẽ tìm thấy thật nhiều “Những tâm hồn đồng điệu”!
Nguyễn Thị Huyền Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cám ơn bạn đã thảo luận!